Manwa Review: Chủ tịch đại nhân, em tới đây! - Phần 1

Chương 1: Chủ tịch không thể chạm vào phụ nữ, chẳng lẽ vì?
Phồn Tinh giật mình tỉnh giấc, trái tim đập thình thịch. Cô vội nhìn đồng hồ, hốt hoảng thốt lên: “Trời ơi, muộn rồi! Hội thảo nghiên cứu thương mại sắp bắt đầu mất thôi!” Không kịp nghĩ nhiều, cô lao xuống giường, vội vàng sửa soạn rồi chạy như bay ra đường.
Đến nơi, cô thở hổn hển trước cổng hội trường, vội vã nói với bảo vệ: “Tôi… tôi đến tham gia hội thảo, chú cho tôi vào với!”
Người bảo vệ nhìn cô ái ngại rồi lắc đầu: “Xin lỗi cô, nhưng hội thảo đã bắt đầu rồi. Giờ cô không thể vào nữa.”
Phồn Tinh hoang mang nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở cầu thang bộ sát bên. Cô lập tức chạy đến, khẩn khoản nói với cô lao công gần đó: “Cô ơi, tài liệu này rất quan trọng! Cháu có thể vào bằng lối này được không ạ?”
Người phụ nữ chần chừ giây lát rồi thấp giọng dặn dò: “Mau lên đi cháu, nhưng nhớ cẩn thận đấy. Công ty rất nghiêm, sếp ở đây khó lắm!”
“Cháu cảm ơn cô nhiều lắm!” – Phồn Tinh mừng rỡ, cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng chạy vào trong.
Ở khu vực thang máy chuyên dụng, một người đàn ông đứng khoanh tay, chăm chú quan sát, hài lòng gật gù với công tác vệ sinh. Bỗng một giọng nói gấp gáp vang lên từ xa: “Khoan đã, chờ tôi với!”
Nhưng anh ta chẳng buồn quay lại, chỉ lạnh lùng nhấn nút đóng cửa, thầm nghĩ: Sao lại có người ở khu vực này? Đây là thang máy chuyên dụng mà!
Đúng lúc đó, một bàn tay nhỏ nhắn vươn vào kịp thời chặn cửa. Phồn Tinh bước vào, trừng mắt nhìn anh, không kiềm được bực tức: “Anh có vấn đề gì à? Thang máy có phải của riêng anh đâu? Anh không có ý thức chút nào sao?”
Chưa kịp nghe anh đáp, cô bỗng sững lại. Người đàn ông trước mặt chợt đưa tay ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp rồi đột ngột ngã quỵ xuống sàn.
Chương 2: Chủ tịch bị phi lễ
“Sao sếp Cố vẫn chưa đến? Điện thoại cũng không liên lạc được… Không lẽ đã xảy ra chuyện gì?”
Trợ lý sốt ruột chạy đi tìm, vừa đến khu vực thang máy liền hoảng hốt kêu lên: “Thang máy gặp sự cố sao? Sếp Cố! Anh có sao không?”
Trong bệnh viện, Cố Thiên Vũ khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt. Trần nhà trắng toát, không khí xung quanh thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, anh thoáng sững lại, không biết mình đang ở đâu.
Bên cạnh, trợ lý vội lên tiếng: “Lúc tôi đến, anh đã ngất xỉu trong thang máy. Trong đó còn có một chiếc túi và chai thuốc của anh. Tôi đoán anh phát bệnh nên lập tức báo cho chú Tào đưa anh vào viện.”
Nói rồi, trợ lý đưa cho anh một tập tài liệu: “Số hiệu Phồn Tinh - Dự án người máy bầu bạn.”
Cố Thiên Vũ cầm lấy, ánh mắt lướt qua những dòng chữ trên bìa, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc. Anh lật vài trang, đọc lướt qua nội dung, khóe môi khẽ cong lên đầy hứng thú.
“Người máy AI à? Ý tưởng này không tệ.” Anh trầm ngâm giây lát rồi dứt khoát nói: “Tiểu Châu, liên hệ với người phụ trách dự án này, sắp xếp một buổi tham quan cho tôi.”
Ở một nơi khác, Phồn Tinh ủ rũ nhìn anh trai, giọng đầy chán nản: “Anh… em làm hỏng chuyện rồi.”
Anh trai cô khó hiểu: “Hỏng gì chứ? Không phải em đã đưa tài liệu cho Khoa học Công nghệ Thần Tinh rồi sao?”
Phồn Tinh nhíu mày, rõ ràng cô nhớ mình chưa hề gửi tài liệu đi, vậy mà anh trai lại nói như thể mọi thứ đã được giải quyết. Thấy em gái ngơ ngác, anh bật cười, giải thích:
“Nửa tiếng trước, anh nhận được cuộc gọi từ Khoa học Công nghệ Thần Tinh. Chủ tịch của họ muốn đích thân đến tham quan phòng thí nghiệm của dự án “Số hiệu Phồn Tinh - Dự án người máy bầu bạn.'”
Phồn Tinh trợn tròn mắt, không tin nổi vào tai mình. Hai anh em sững người trong giây lát rồi bất giác hét lên phấn khích:
“Tuyệt quá! Không ngờ tài liệu em đánh rơi lại có người nhặt được! Anh, chúng ta thành công rồi!”
Cả hai nhìn nhau đầy hào hứng, trong lòng tràn ngập hy vọng về cơ hội lớn đang mở ra trước mắt.
Chương 3: Người máy số hiệu Phồn Tinh
Cố Thiên Vũ hoảng hốt lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, giọng nói đầy kinh ngạc: “Cô… cô là…”
Người con gái ấy khẽ mỉm cười, giọng điệu bình thản nhưng không kém phần tự nhiên: “Chào anh, tôi là người máy thông minh số hiệu Phồn Tinh, được chế tạo bởi giáo sư Tằng Đông Dịch. Khi thấy có người sắp ngã, tôi cần phải giúp đỡ—giáo sư đã dạy tôi như vậy.”
Cố Thiên Vũ ngỡ ngàng. Anh nhìn chăm chú vào cô, từng cử động, ánh mắt, thậm chí cả biểu cảm đều giống hệt con người. Anh thầm nghĩ: Không ngờ công nghệ AI lại có thể đạt đến mức này. Thế mà mình không hề phát bệnh sao?
Đúng lúc đó, trợ lý của anh vội chạy tới, lo lắng hỏi: “Sếp Cố, anh không sao chứ?”
Nhưng thay vì trả lời, Cố Thiên Vũ quay sang nhóm nghiên cứu, giọng điệu lạnh lùng: “Mấy người chính là nhóm nghiên cứu của dự án này? Dọa người tới khảo sát như thế là cách thể hiện thành ý sao?”
Tằng Đông Dịch chỉ cười nhẹ, điềm tĩnh đáp: “Chúng tôi chỉ muốn cho anh tận mắt thấy sản phẩm của mình thôi. Sếp Cố, anh đã tiếp xúc trực tiếp rồi, có phải cảm thấy nó rất lợi hại, rất giống con người không?”
Cố Thiên Vũ trầm ngâm vài giây, ánh mắt phức tạp lướt qua người máy trước mặt rồi khẽ gật đầu: “Ừm, đúng là rất giống thật.”
Cuộc đàm phán nhanh chóng diễn ra sau đó. Sau một hồi trao đổi, Cố Thiên Vũ quyết định đầu tư vào dự án, nhưng kèm theo một điều kiện—từ ngày mai, người máy phải được đưa đến nhà họ Cố để thử nghiệm trong vòng hai tháng. Nếu vượt qua được khảo nghiệm, công ty sẽ rót thêm vốn đầu tư.
Thỏa thuận nhanh chóng được chốt. Trước khi rời đi, Cố Thiên Vũ hỏi Tằng Đông Dịch về người đã đánh rơi tập tài liệu, nhưng anh ta khéo léo né tránh, không để lộ chút manh mối nào.
Thế nhưng, trên đường về nhà, hình ảnh cô gái hôm đó cứ quanh quẩn trong đầu anh. Cố Thiên Vũ cau mày, trong lòng dấy lên một sự tò mò khó hiểu. Cô ta là ai? Vì sao mình cứ bận tâm về cô ấy mãi thế này?
Anh lắc nhẹ ly rượu trên tay, ánh mắt thoáng qua một tia kiên quyết. Mình nhất định phải tìm ra danh tính của cô ấy.
Chương 4: Giả làm người máy Phồn Tinh
“Hôm nay em vui lắm, chúng ta uống thêm chút nữa đi!” Phồn Tinh phấn khích nâng ly, cùng anh trai ăn mừng thành công bên cạnh tác phẩm tâm huyết của họ—người máy AI.
Nhưng niềm vui kéo dài chưa được bao lâu thì một sự cố bất ngờ xảy ra. Trong lúc quá hào hứng, Phồn Tinh vô tình làm đổ nước lên người máy. Một loạt âm thanh xẹt xẹt vang lên, khói trắng bốc lên nghi ngút. Tằng Đông Dịch hoảng hốt hét lên: “Tiêu đời rồi!”
Giữa tình thế cấp bách, anh em họ Tằng nảy ra một ý tưởng táo bạo đến mức khó tin: để Phồn Tinh giả làm người máy và gửi cô đến nhà họ Cố thay thế bản gốc.
Khi cánh cửa biệt thự mở ra, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Xin chào, người máy Phồn Tinh.”
Phồn Tinh cố gắng điều chỉnh giọng điệu, hắng giọng đáp: “Xin chào, xin hỏi anh có gì…?” Nhưng vừa dứt lời, cô giật mình kinh hãi. Người đàn ông trước mặt chính là người đã gặp trong thang máy hôm trước!
Cố Thiên Vũ nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Tằng Đông Dịch, nghi ngờ hỏi: “Có phải người máy của anh gặp trục trặc không?”
Ở đầu dây bên kia, Tằng Đông Dịch vừa mở máy đã bị anh hét thẳng vào tai. Anh ta vội cười gượng, chống chế: “À… có lẽ lúc khởi động đã kích hoạt nhân cách nhát gan thôi. Chỉ cần khởi động lại là ổn ngay.”
Nghe vậy, Phồn Tinh thầm nghĩ: Khởi động lại? Xem ra anh trai mình lừa anh ta…
Chương 5: Cuộc sống chung
“Thời gian hoạt động của cô quá ngắn, chất lượng pin kém, cần phải cải tiến.” Cố Thiên Vũ chép miệng than vãn. “Cô cứ sạc pin ở đây đi, trước bữa tối xuống lầu gặp tôi.”
Phồn Tinh nở nụ cười gượng gạo, cố gắng nhập vai: “Tạm biệt, chủ nhân.”
Vừa dứt lời, cô lập tức đổ gục xuống chiếc giường êm ái, than thở: “Trời ạ, giả vờ làm người máy đúng là không dễ chút nào!”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên từ chiếc đồng hồ trên tay cô—sản phẩm do anh trai cô sáng chế.
Giọng Đông Dịch lo lắng truyền đến: “Phồn Tinh, em ổn chứ? Nếu có gì khó khăn, cứ nói với anh bất cứ lúc nào.”
Cô bật cười, trấn an anh trai: “Không sao đâu anh, sếp Cố này thật ra cũng dễ sống chung. Chỉ là… hình như anh ta có bệnh, thỉnh thoảng lại phát tác.”
Đông Dịch dịu giọng: “Thì ra là vậy… Em cứ yên tâm ở đó, công việc anh đã xin nghỉ giúp em rồi. Đám người kia tạm thời sẽ không lần ra được tin tức của em đâu.”
Phồn Tinh gật đầu, nhẹ giọng an ủi: “Vâng, có gì cần, em sẽ liên lạc với anh ngay.”


Tin liên quan




