Manwa review: Bà xã xinh đẹp của ngài Phó - Phần 1

Manwa review: Bà xã xinh đẹp của ngài Phó - Phần 1

13-06-2025 08:42:24
view 71
Manwa review: Bà xã xinh đẹp của ngài Phó - Phần 1

Chương 1: Phá hôn lễ? Tôi là chuyên gia

Nhà họ Phó, nổi danh tại Vân Kinh, hôm nay tổ chức một hôn lễ long trọng. Khách khứa đều là những nhân vật quyền quý, trong đó, vợ chưa cưới của Phó thiếu gia, Trịnh Tư Tư, cũng là tiểu thư của một gia đình danh giá. Tuy nhiên, có một người duy nhất không phải thuộc dòng dõi cao quý – Nguyệt Dao Phàm.

Lễ cưới đang diễn ra, khi đột nhiên, Nguyệt Dao Phàm xông tới và lao vào lòng Phó Thừa Yến: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”

Cả hội trường bàng hoàng, không tin vào mắt mình. “Phó Thừa Yến! Anh không phải đã nói chỉ yêu mỗi em sao? Tại sao lại bỏ em?”

Trịnh Tư Tư vội vã bước tới, xô Nguyệt Dao Phàm ra: “Cô đừng có động vào chồng chưa cưới của tôi! Cô là ai mà dám làm vậy?”

Nguyệt Dao Phàm tức giận chỉ tay vào mặt Trịnh Tư Tư: “Phó Thừa Yến đã hứa sẽ cưới tôi! Cô có quyền gì mà cướp anh ấy đi?”

Trịnh phu nhân vội vàng ra hiệu, gọi người vào kéo Nguyệt Dao Phàm ra ngoài.

“Đừng đụng vào tôi! Thừa Yến, em đang mang thai con của anh… Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”

Trịnh Tư Tư cười lạnh: “Cô đừng có giả vờ nữa! Phó Thừa Yến giờ là chồng chưa cưới của tôi. Dù cô và anh ấy có quá khứ thế nào thì tất cả đã là quá khứ rồi!”

Nguyệt Dao Phàm nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng.

Phó Thừa Yến lạnh lùng lên tiếng: “Dù có ai sai khiến cô tới đây, chỉ cần cô rời đi ngay bây giờ, tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Nguyệt Dao Phàm ngẩng lên, đôi mắt đau đớn nhìn anh: “Được thôi, Phó Thừa Yến… Coi như tôi yêu lầm người.”

Cô quay người bỏ đi, lòng đầy tổn thương.

Chương 2: Cô không xứng với tôi

Nguyệt Dao Phàm đang trên đường đến cửa hàng mua sắm trang phục cho buổi phỏng vấn ngày mai tại công ty của Phó Thừa Yến, thì bất ngờ bị đám phóng viên bao vây.

“Cô Nguyệt! Xin hỏi cô và sếp Phó yêu nhau từ bao giờ vậy? Cô Nguyệt! Đứa bé trong bụng cô liệu có được sinh ra không? Trịnh Tư Tư là tiểu tam sao?”

Nguyệt Dao Phàm lúng túng, không biết nên trả lời thế nào thì bất chợt nhìn thấy Phó Thừa Yến và Trịnh Tư Tư đang đi về phía mình.

“Các anh chị phóng viên, tôi chỉ là một người bình thường, những câu hỏi này xin hãy hỏi họ đi,” cô vội vàng nói, cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống.

Phó Thừa Yến quát lớn: “Các người thả tôi ra!”

Trịnh Tư Tư lập tức ngăn lại: “Không! Trừ khi anh nói rõ tại sao không đính hôn với em nữa!”

Phó Thừa Yến đáp lạnh lùng: “Cô không xứng với tôi, đơn giản là vậy.”

Đám phóng viên lập tức vây quanh hai người, chĩa máy quay vào họ.

“Có phải cô Trịnh là người chen chân vào mối quan hệ của người khác không? Cô Trịnh nghĩ sao về tình cảm của Phó Thừa Yến và Nguyệt Dao Phàm?”

Nguyệt Dao Phàm thấy tình hình căng thẳng, liền tiến đến gần Trịnh Tư Tư và nói nhỏ: “Là lỗi của tôi, tôi không nên xuất hiện trong buổi tiệc đính hôn của hai người. Tôi đã nhận được lời cảnh cáo của cô Trịnh, vì vậy tôi sẽ rời xa hai người.”

Cô giả vờ khóc lóc nức nở, khiến đám phóng viên chuyển sự chú ý sang mình.

Trịnh Tư Tư bực tức hét lên: “Cô là ai? Tại sao cứ xuất hiện và phá hỏng mối quan hệ của tôi và Thừa Yến?”

Nguyệt Dao Phàm không kìm được cảm xúc, tiến lại gần Phó Thừa Yến, ôm lấy anh: “Nhưng dù sao, em vẫn sẽ mãi yêu anh, Thừa Yến.”

Phó Thừa Yến lạnh lùng đẩy cô ra, giọng đầy cương quyết: “Bỏ tôi ra!”

Chương 3: Hai người phụ nữ đánh nhau rồi

Sảnh lớn tập đoàn Phó thị sáng nay vốn yên ắng, đột nhiên náo loạn ngay từ khi chiếc xe sang dừng bánh trước cửa. Trịnh Tư Tư bước xuống, dáng đi cao ngạo, giày cao gót gõ nhịp trên nền đá như thể mỗi bước chân là một lời tuyên bố quyền lực. Không cần giới thiệu dài dòng, cô bước thẳng đến quầy lễ tân và cất giọng sắc lạnh:
“Nói cho tiểu Phó tổng nhà mấy người biết là tôi đến tìm anh ấy.”

Cô thư ký có phần bất ngờ, nhưng vẫn giữ sự chuyên nghiệp:
“Vâng, thưa cô Trịnh. Xin cô chờ một chút, tôi sẽ liên hệ với tổng giám đốc ngay.”

Trong khi ngồi xuống ghế chờ, Trịnh Tư Tư không giấu nổi sự đắc ý. Kế hoạch lần này, cô tin là không thể thất bại – bởi lẽ tất cả đã được chuẩn bị từ trước, từng chi tiết nhỏ đều có bàn tay của Trịnh phu nhân đạo diễn. Cô nhớ như in cuộc đối thoại đêm qua:

“Ngày mai đến công ty Phó thị, đừng vội nói thân phận người phụ nữ kia. Cứ để con là người mở đầu.”
“Mẹ à, con nói luôn danh tính người đó, chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?”
“Con ngốc quá. Con phải kể trước chuyện nhà mình, kể khổ, kể thảm. Nói rằng gia đình con từng rất hạnh phúc, rồi một ngày nọ bị tiểu tam chen vào, cha con thay đổi, mẹ con khóc lóc, con gái thì thiếu thốn tình cảm. Con càng đáng thương bao nhiêu thì người đàn bà kia càng đáng ghét bấy nhiêu. Con làm Phó Thừa Yến tức giận trước, rồi hãy tiết lộ tên cô ta – như vậy hiệu quả mới gấp đôi.”
“Nếu anh ấy không chịu gặp con thì sao?”
“Giày cao gót nhớ mang vào. Lỡ chẳng gặp được thì cố tình ngã trước mặt cậu ta, còn nếu gặp được thì phải tranh thủ tạo thân thiết, cốt là để cậu ta có ấn tượng với con. Cơ hội, đều phải biết tạo ra.”

Lúc đó, Trịnh Tư Tư còn nhào vào lòng mẹ, không ngớt lời khen ngợi: “Mẹ đúng là quá lợi hại!”

Trở lại hiện tại, điện thoại vừa dứt, thư ký đã quay lại với một nụ cười lịch sự:
“Xin lỗi cô Trịnh. Hôm nay Phó tổng có cuộc họp đột xuất nên không thể gặp cô được.”

Gương mặt Trịnh Tư Tư thoáng cứng lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười.
“Không sao, hôm nay tôi có chuyện rất quan trọng, tôi sẽ đợi anh ấy ở phòng khách.”

Vừa dứt lời, một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng:
“Xin chào, tôi đến phỏng vấn.”

Trịnh Tư Tư quay phắt đầu lại, và khi ánh mắt cô chạm vào gương mặt người mới đến, sắc mặt lập tức thay đổi:
“Là cô?! Sao đi đâu tôi cũng gặp cô vậy hả?!”

Đứng trước mặt cô là Nguyệt Dao Phàm – gương mặt không xa lạ gì với Tư Tư, và cũng là cái tên đang khiến Trịnh gia nổi sóng.
Dao Phàm nhìn Trịnh Tư Tư, hơi nhíu mày, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Trong lòng thì thầm không chút khách khí:
Sáng ra đâu có giẫm phải phân chó, sao vận xui lại cứ tìm tới thế này…

Hai người phụ nữ, một người mang dã tâm, một người chỉ muốn yên thân phỏng vấn, đối đầu ngay giữa sảnh lớn. Không khí như chỉ cần một tia lửa là có thể bùng cháy.

Còn ở tầng trên, trong phòng phỏng vấn, Phó Thừa Yến đang ngồi dựa vào ghế, tay lật từng trang hồ sơ của ứng viên tên Nguyệt Dao Phàm. Ánh mắt anh chăm chú, biểu cảm bình thản nhưng rõ ràng mang theo vài phần suy nghĩ. Có lẽ anh đã từng nghe đến cái tên này – hoặc đâu đó trong trí nhớ, cái tên ấy từng khiến tim anh khựng lại đôi lần.

Ngay lúc ấy, cánh cửa bật mở, trợ lý anh bước vào, giọng đầy lo lắng:
“Phó tổng, mau xuống dưới đi! Ở sảnh… đang có chuyện rồi! Hai người phụ nữ đang gây náo loạn!”

view view

Tin liên quan

Mời bạn gọi cho tổng đài 1900.5454.82 (1000đ/phút)
để góp ý cho dịch vụ Manwa.
call-us
Some text some message..